Uyên ương bươm bướm sánh đôi
Vườn đầy xuân sắc, lòng người thêm say
Nữ vương đã đưa ra bao viễn cảnh tươi đẹp, quyền lực giàu sang, an nhàn êm ấm, mà cao tăng vẫn không xiêu lòng. Chỉ đến khi viện ra một chữ tình, mới thấy ánh mắt người đã tu hành 18 kiếp thảng thốt.
Nhẹ nhàng thiếp hỏi Thánh Tăng
Thiếp có đẹp chăng? Thiếp có đẹp chăng?
Nói gì quyền quý cao sang
Sợ gì giới luật thanh quy
Chỉ mong mãi mãi, thiếp với chàng bên nhau
Yêu nhau yêu nhau, nguyện kiếp này mãi bên nhau
Ánh mắt tính tứ và giấc mơ lãng mạn của nàng nữ vương đã khiến bao khán giả thầm mong mối tình đẹp trên màn ảnh sẽ bước ra đời thực...
Hẳn là không ít khán giả, dẫu đã thuộc làu nguyên tác, vẫn ước ao, giá như khi ấy, không phải nữ yêu hóa một trận gió đến bắt Đường Tăng đi, biết đâu ngự đệ ca ca với nữ vương quốc bảo đã thành đôi uyên ương bươm bướm.
Tập phim thành công đến mức, cả Từ Thiếu Hoa và Chu Lâm đều quả quyết bạn diễn của họ là đối tác tâm đắc nhất trong suốt sự nghiệp của mình. Tình ý dạt dào, cái nhìn mê đắm của nữ vương, sự ngẩn ngơ mông lung của Đường Tăng, phải chăng chính Từ Thiếu Hoa -- Chu Lâm đã mang cả tình cảm của mình ra diễn?
86版(西游记)完整版全集。西游记18集趣經女儿国摘录片段。女王交代太师:叫他徒弟去光禄寺,给他们吃喝。今夜你带唐僧来寝宫。太师以去看西梁女国的国宝把唐僧带到寝宫。唐僧来到寝宫,不见国宝却见女王。女王妩媚娇艳,柔情蜜意,热情叫坐,说她身为国王,饱享荣华富贵,可是,从未享受人间欢乐。劝告唐僧:“来日哥哥登上宝座,她为王后。从此双宿双飞。”唐僧認为身许佛门,佛心四大皆空。若来世有缘......女王立即说:“我只想今生,不想来世。今生今世,我们两是有缘分的。”此刻一道黑烟,唐僧不见了,被蝎精带走。
86 version (Journey to the West) complete version of the complete version. Journey to the West 18 sets of funny daughter of the excerpts. The Queen confessed to the teacher: call his disciples to Guanglu Temple, give them food and drink. Tonight you bring the monk to the palace. Taishi to see the national treasures of the Western Liang Dynasty to the Tang monk to the palace. Tang monk came to the palace, but not see the national treasure surprised to see the Queen. Queen charming and tender, tender honey, warm called sitting, said she was king, full of wealth and wealth, but never enjoy the joy of the world. Advise the monk: "Come to Japan on the throne, she is the queen. Since then Shuangshu Shuangfei." Tang monk that the Buddha, Buddha four are empty. If the future is destined ... ... Queen immediately said: "I just want this life, do not want to the world." This life, we both have fate. "At the moment a black smoke, monk was gone, was scorpion fine away.
Diễm Sơn - Tình nhi nữ 女儿情 - Nữ vương Tây Lương Quốc ( Vietnamese version )
Nhạc trong phim Tây Du Ký 西遊記 Journey to the West (1986)
趣经女儿国 – Thỉnh kinh Nữ Nhi quốc: Đường Tăng qua Tây Lương nữ quốc, trừ bọ cạp tinh, tương ứng nguyên tác hồi 53-55
Đây là tập phim khi Đường Tăng trên đường đi Tây Trúc thỉnh kinh thì lạc vào một nữ quốc và được nữ vương của nước này mến mộ tài năng, đức độ của Đường Tăng nên muốn giữ lại.
Bài hát có âm điệu và lời lẽ da diết, ngọt ngào, là tâm trạng chung của Đường Tăng và nữ vương của Tây Lương quốc. Tập phim này là một trong những tập gây được ấn tượng với người xem, vì tập này thể hiện tính bản năng con người bằng xương bằng thịt của Đường Tăng nhất. Đường Tăng vốn là một nhà sư từ bi, nhân hậu và có quyết tâm tu hành nhưng gặp phải nhiều khó khăn, dụ dỗ. Ở tập phim này, có những giới hạn mà bản thân Đường Tăng không thể vượt qua nếu không bị yêu quái cuốn đi.
Bài hát còn có tên khác là Giấc mộng nữ vương. Và một lời khác là Tương kiến nan, biệt diệc nan (gặp nhau khó, biệt ly khó) là bài hát cuối phim khi mà Đường Tăng từ biệt nữ vương ra đi.
Lời Việt của Diễm Sơn:
Lặng nhìn sông thăm thẳm đáy sâu
Này niềm riêng ai thấu hồn phiêu du sâu
Gửi mây phù hư , nguyệt sáng soi hồn mơ
Nhớ người tương tư gãy khúc sầu ai
Đường trần sương gió xa chàng đi
Lặng thầm lệ xót xa mi buồn
Một mình em đây chốn sa hoa
Lòng giăng mây che lấp dòng lệ buồn
Nhìn hoa rụng rơi , ngỡ câu hợp tan
Khói mờ , sương khuya nhớ cố nhân...
Lời Hoa kèm phiên âm:
鴛鴦雙栖蝶雙飛,: yan yuang shuang xi die shuang fei
滿園春色惹人醉。: man yuan chun se re ren zui
悄悄問聖僧,: qiao qiao wen sheng sheng
女兒美不美,: nu er mei bu mei
女兒美不美。nu er mei bu mei
說什麼王權富貴,: shuo shen me wang qian fu gui
怕什麼戒律清規。: fa shen me jie lu qing gui
只願天長地久,: zhi yuan tian chang di jiu
與我意中人兒緊相隨。: yu wo yi zhong ren er jin xiang shui
愛戀伊,愛戀伊,: ai lian yi, ai lian yi
願今生常相隨: yuan ji sheng chang xiang shui
https://kanomi.wordpress.com/2008/03/07/d%C6%B0%E1%BB%9Dng-tang-%E1%BB%9F-tay-l%C6%B0%C6%A1ng-n%E1%BB%AF-qu%E1%BB%91c-duyen-ki%E1%BA%BFp-nay-ph%E1%BA%ADn-ki%E1%BA%BFp-sau/
Nữ nhi tình
Dịch lời:
Uyên ương song tê điệp song phi
Mãn viên xuân sắc nhạ nhân túy
Tiễu tiễu vấn thánh tăng
Nữ nhi mỹ bất mỹ
Nữ nhi mỹ bất mỹ
Thuyết thập ma vương quyền phú quý
Phạ thập ma giới luật thanh quy
Chỉ nguyện thiên trường địa cửu
Dữ ngã ý trung nhân nhi khẩn tương tùy
Ái luyến y, ái luyến y
Nguyện kim sinh thường tương tùy
Dịch nghĩa:
Đôi uyên ương cùng đậu, đôi bướm cùng bay
Khắp vườn, xuân sắc khiến người say đắm
Lặng lẽ hỏi thánh tăng:
Nữ nhi có đẹp hay không ?
Nữ nhi có đẹp hay không ?
Kể làm gì vương quyền phú quý
Ngại làm chi giới luật thanh quy
Chỉ muốn trời đất lâu dài
Được cùng với người trong lòng ta mãi sát bên nhau
Yêu thương chàng, yêu thương chàng
Muốn kiếp này luôn được ở bên nhau.
Dịch thơ:
Uyên ương cùng lượn, bướm cùng bay
Xuân sắc tràn đầy, lòng đắm say.
Nữ Vương khe khẽ nhìn tăng hỏi:
Đẹp hơn ? Nữ nhi hay là mây ?
Vương quyền phú quý chỉ là hư
Lại còn giới luật thanh quy ư ?
Vứt đi, bỏ hết, không màng đến.
Chỉ cần có chàng, đời đã dư.
Mong sau trời đất mãi bền lâu
Ta cùng với chàng ở bên nhau.
Ta yêu chàng lắm, yêu chàng lắm
Kiếp này mất chàng, còn kiếp sau ?
(Người dịch : Hieniemic)
Từ lần gặp gỡ đầu tiên cái khí chất và vẻ đẹp của một của vị Thánh tăng đã làm Nữ vương động lòng tới nỗi Đường Tăng đã thưa tân 3 lần mà nữ vương vẫn cứ ngây ra ngắm nhìn vị thánh tăng, để rồi đêm về lại nằm mơ được cùng Ngự đệ cưỡi ngựa sóng đôi trên bãi cỏ, cùng nhau cho cá ăn, cùng đắm say giấc mơ hạnh phúc, chìm đắm trong giấc mộng hương tình. Hạnh phúc của một người con gái trên đời này là tìm được một người đàn ông có thể nương tựa, một người tri kỉ để cùng tâm tình thổ lộ, một người để cùng san sẻ những nỗi niềm. Và vị Nữ vương đã tìm được những điều đó ở vị Thánh tăng đến từ Đông thổ Đại Đường.
Nếu nói về cái tình của Nữ vương thì phải công nhận một điều vị Nữ vương này rất đa tình, cái tình cảm này nó là tình cảm của một người con gái dành cho một nhà sư, nhưng nó không đáng chê cười mà rất đáng trân trọng, nó không giống với thứ tình cảm của Thị Mầu trong Quan Âm Thị Kính. Nó là tình cảm chân thành mà Nữ vương dành cho Đường Tăng. Vị Thánh tăng từ phương xa đến như một cơn mưa mát lành đem đến sự hồi sinh, một sức sống cho một cái cây khô bao năm trời trên hoang mạc là nữ vương. Vị Nữ vương đó như cảm giác mình được hồi sinh, trong lòng tràn đầy những khao khát ước mơ, được làm một phụ nữ thật sự như bao người con gái khác.
Cùng ngự đệ dạo bước trong vườn xuân, cảnh hữu tình mà người cũng hữu ý.
Uyên ương cùng đậu đón sắc xuân
Hồ điệp song bay đắm lòng người.
Người con gái ấy lặng lẽ hỏi vị thánh tăng rằng “nữ nhi có đẹp hay không”, đúng là rất nhu tình, e ấp mà cũng không kém phần tha thiết, mặn nồng. Thử hỏi có trang nam nhi nào có thể kiềm được lòng mình trong khung cảnh nên thơ hữu tình lại cùng một người con gái đẹp nữa? Đôi uyên ương trong vườn có thể cùng chắp cánh bay lượn giữa trời cao, đôi bướn có thể lượn bay vui đùa dập dìu trong vườn xuân, đôi ngỗng có thể cùng bơi dưới hồ nước yên ả lặng sóng thì sao chàng và thếp lại không thể nên duyên đôi lứa cùng dệt giấc mộng hương tình đẹp nhất thế gian này. Đúng là tạo hóa xe duyên, cho người và cảnh hòa hợp với nhau.
Trăm năm một sợi chỉ hồng
Buộc người tài sắc vào trong khung trời
Ở đoạn hội thoại lúc Nữ vương và Đường Tăng cùng đi dạo trong vườn thượng uyển.
Đường Tăng nói rằng:
– Đời này bần tăng đã hiến thân cho cửa Phật với mong muốn cứu độ chúng sinh khiến cho đời này không còn giết chóc, tranh giành đau khổ, không còn những oán thù hay những bản tình lang.
Còn Nữ vương thì lại nói rằng:
– Vây thì với tấm lòng từ bi trước mắt đây đang có một chúng sinh cần Thánh tăng cứu độ.
Đúng là đoạn hội thoại này rất hay, nó thể hiện được tâm nguyện cả những hoài bão của 2 con người đó là Nữ vương và Đường Tăng.
Một người đàn ông như Đường Tăng thì lại có hoài bão lớn lao và trách nhiệm cao cả đó là giải thoát chúng sinh. Còn những người phụ nữ như Nữ vương lại chỉ mong những điều bình dị của cuộc sống đó là được sự yêu thương, che chở của người trong lòng mình. Đường Tăng có thể đem tình yêu thương của mình với muôn vàn chúng sinh trăm họ nhưng lại không thể đem tất tình yêu thương đó cho Nữ vương.
Âu! Đó cũng là cái trớ trêu của số phận. Kẻ nam nhi thường thích ôm đồm chuyện của thiên hạ, phận nữ nhi lại chỉ mong những điều giản dị của bình nhật đời thường.
Tại sao đã là một người xuất gia lại không thể đem tình yêu thương đó với một người con gái, tại sao yêu thương chúng sinh nhưng lại không thể yêu thương một người con gái. Chẳng lẽ người con gái đó không phải là một chúng sinh sao? Tu hành là để con người ta giải thoát chính mình khỏi những nỗi khổ đau của trần thế chứ đâu phải để từ bỏ hạnh phúc của mình để rồi lại rơi vào nghiệp luân hồi của chia li sầu khổ. Vẫn nói “thờ Phật trong tâm còn hơn thờ Phật ngoài chùa” chỉ cần thành tâm hướng thiện là được rồi đâu cần phải từ bỏ mọi thứ chỉ vì giữ cái “đạo hành” cơ chứ!
Hay nhất trong tập phim vẫn là đoạn mà Đường Tăng và Tây Lương cùng ở trong tẩm cung. Đoạn phim này đã được 2 diễn viên là Chu Lâm và Từ Thiếu Hoa diễn rất đạt. Mọi người có thể xem ở liên kết này http://www.clip.vn/watch/17P,vn,Dem-tinh-cua-Tay-Luong-va-Duong-Tang-o-tam-cu… Hoặc clip ở trên. Hoặc download : http://media.clip.vn/media2/doanhuuphong/44502.flv
Đây là trường đoạn phim “Xem quốc bảo” nổi tiếng trong phim Tây Du Ký khi
Thái sư lừa Đường Tăng đi xem báu vật của Tây Lương vừa vào phòng thì lại gặp Nữ vương mặc chiếc áo mỏng tang nằm trên long sảnh với tư thế rất gợi cảm buông sau tấm rèm ngủ. Quan Thái sư lúc ấy lại mau chóng rút lẹ để Đường Tăng ở lại lúng túng, bối rối. Lúc ấy Nữ vương mới nằm dậy, nhẹ nhàng tiến gần bức rèm ngủ vén lên nói rằng : “Chẳng lẽ trong mắt của Ngự đệ ta không đáng là quốc bảo sao”.
Phải! Nữ vương chính là thứ quốc bảo quy giá nhất của Tây Lương nữ quốc, và thứ quốc bảo này lại chỉ có thể đi xem vào ban đêm cơ chứ. Đó không phải là thứ quốc bảo bằng vật chất mà là tinh thần và đó cũng là thứ quốc bảo để thử lòng Đường Tăng. Còn trong mắt của ông ngố Đường Tăng liệu quốc bảo trong lòng ông ta là thế nào nhỉ? Liệu ông ta có coi nữ vương là quốc bảo của Tây Lương không? Ở trên đời này mọi thứ vật chất chỉ là phù du cát bụi chỉ có tình cảm giữa người với người mới là thứ đáng quý nhât, nữ vương đã giành thứ tình cảm trân thành đó cho Đường Tăng và nó cũng chính là thứ báu vật quý giá nhất trên đời này!
Chắc các bạn cũng thấy vị Nữ vương này đã rất khéo léo khi dùng ngọn đèn. Nó không phải là ngọn đèn bình thường mà Nữ vương đã mượn ngọn đèn đó để minh chứng, sáng soi cho đêm tình giữa hai người “ngự đệ có thấy không, ngọn đèn như thấu hiểu tình người sáng soi cho ngày vui hôm nay”. Mượn ngọn đèn để soi tỏ tình chàng ý thiiếp, mượn “vật” để nói lên “tình”, người và vật cùng tri âm. Và nó cũng là thứ để khơi gợi tình cảm trong lòng Ngư đệ ca ca.
Còn pác Đường Tăng nhà mình khi được tỏ tình thì lúng ta lúng túng. Ai đời lại để cọc đi tìm trâu chứ nhỉ? (có lẽ do Đường Tăng là một ông sư, và cái thứ hai là ông sư này hơi ngố)
Đoạn đối thoại giữa hai người trong đoạn phim này rất hay, có thể nói nó là cuộc chiến giữa “tình” và “đạo” . Đường Tăng là đại diện cho phái “đạo”, nữ vương là phái “tình”. Em xin được tường thuật trực tiếp trận đấu cho các pác.
Đầu tiên nữ vương ra đòn trước với vị Thánh Tăngbằng chiêu “vương quyền phú quý” :
– Thiếp là thân phận Nữ vương hưởng đủ phú quy vinh hoa nhưng chưa từng hưởng hoan lạc của cuộc sống đời thường, mời ngự đệ hãy tới đây đi thật là tiên duyên tiền định. Sau này chàng lên ngôi rồi thiếp nguyện làm hoàng hậu, từ đó như đôi chim tung cánh giữa trời cao…
Còn Đường Tăng thì lại dùng chiêu “Phật tâm phổ chiếu” để át chế chiêu thức của Nữ vương :
– Phật tâm tứ đại giai thông, đời này bần tăng đã dứt hết mọi tâm tưởng, quyết không thể hưởng vinh hoa phú quy . A di đà Phât !
Tuy có thể đỡ được chiêu thức của Nữ vương nhưng 10 phần công lực của Tam Tạng giờ chỉ còn 3, đã thế Nữ vương lại còn tiếp tục ra đòn bằng chiêu “thị sắc nữ nhi”:
– Chàng nói Phật tâm tứ đại giai thông nhưng lại nhắm nghiền hai đôi mắt, nếu chàng mở mắt nhìn thiếp, thiếp không tin đôi mắt của chàng không nhìn thấy gì !
Đến đây có thể nói thế tự vệ trong tâm tưởng của Đường Tăng đã có phần yếu hẳn. Chỉ biết nhắm nghiền hai đôi mắt mà không dám mở mắt ra nhìn nữ vương. Đúng thật là “Sắc tức thị không” – Gặp sắc thì không được “thị” (nhìn), vì nếu “thị sắc” thì chắc không kiềm chế nổi, nên phải không thị – “Không tức thị sắc”.
Chà ! Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Đường Tăng trông rõ tội. Đúng là Nữ vương tấn công dữ quá khiến một cao thủ có “Phật tâm” của đệ tử Phật môn cũng phải nghiêng ngửa. Lúc này có thể nói thế tự vệ của pác Đường Tăng đã không còn nữa, Nữ vương lại rất tinh tế thấy vậy liền mỉm cười lấy khăn lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của ngự đệ, đến lúc này thì Đường Tăng mới dám mở mắt nhìn Nữ vương. Cao trào chính là ở lúc này.
Và mọi người có thấy gì không, xem pác Đường Tăng kìa !
Nhìn Nữ vương cứ phải gọi là… Ngất ngây con gà tây
Thế này thì “Phật tâm” cái nỗi gì? Có lẽ “nội tu” của pác chưa đủ rồi! Chắc pác phải luyện hai bi kíp võ công là Quỳ Hoa Bảo Điển hoặc Tịch Tà Kiếm Phổ thì may ra mới khắc chế được Nữ Vương
Vậy là phần thắng đã thuộc về Nữ vương, còn Đường Tăng thua cuộc.
Còn mọi người thì thấy thế nào? Rõ ràng Đường Tăng đã xiêu lòng trước Nữ Vương chứ ! Không phải là “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” đâu nhé ! Bản năng con người cũng có những giới hạn đúng không nào? Chính vì rung động trước Nữ vương nên pác Đư�
��ng Tăng mới nói một câu nói bỏ lửng mà đầy ngậm ngùi :
– Nếu có kiếp sau ……
Trong khi đó cổ động viên lại cổ vũ:
– Thiếp chỉ biết có đời này kiếp này thôi.
Thôi thì cứ “thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn le lói đến trăm năm”, chiều nữ vương một tí có sao đâu cơ chứ! Giữ cái “đạo hành” làm gì cho mệt, sung sướng có hơn không? Trong khi “tình nguyện viên” lại nhiệt tình thế! Đến đúng cái đoạn hay nhất là Nữ Vương đặt được pác Đường Tăng ngồi lên giường rồi thì yêu quái lại đến cuốn Đường Tăng đi mất mới tiếc cho pác ấy chứ. Công nhận cái bà đạo diễn khéo thât, cách giải quyết vấn đề cho Đường Tăng rất hay đấy. Thử hỏi nếu Đường Tăng không bị yêu quái cuốn đi thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ ?
Công nhận mà nói đoạn phim này rất hay. Ở đây trước vẻ đẹp cùng với sự tinh tế, dịu dàng của Nữ vương đã khiến một cao tăng đắc đạo như Đường Tăng cũng phải xiêu lòng (ta có thể thấy rõ điều này qua sự ngại ngùng, bối rối đến toát hết cả mồ hôi của Đường Tăng trong đoạn phim). Tuy là một nhà tuy hành có quyết tâm vượt mọi gian khó, cám dỗ, có phật tâm “tứ đại giai thông” nhưng có những giới hạn mà bản thân cái phật tâm của Đường Tăng cũng không thể vượt qua vì Đường Tăng cũng là một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là gỗ đá, cũng có những bản năng, tình cảm của một con người bình thường. Trong tâm khảm của của vi Thánh tăng lúc này có sự đấu tranh rất lớn giữa “tình” và “đạo”, giữa “giới luật thanh quy” với “hoan lạc đời thường”, liệu với đạo hành của mình Đường Tăng có vượt qua được thử thách này nếu không bị yêu quái cuốn đi ?
Câu nói “nếu có kiếp sau…” của Đường Tăng như một lời khẳng định rằng tình cảm của mình với Nữ vương là có thật, nhưng không thể cùng chung vui hạnh phúc với Nữ vương vì kiếp này Đường Tăng đã hiến thân cho cửa phật và trót mang lời hứa đi lấy kinh với vua Đường, cái “tình” tuy có đấy nhưng cái “chí” vẫn lơn hơn, cái “tình” ấy bị rằng buộc bởi đạo luật và trách nhiệm nên nó mới mong chờ vào “kiếp sau”.
Phải nói thử thách này rất lớn với một nhà tu hành như Đường Tăng vì cái “tâm” phât bị dao động bởi cái “tình”. Nếu giả sử như Đường Tăng không có tình cảm gì với Nữ vương thì ông ta có thể vượt qua thử thách này một cách dễ dàng, nhưng ở đây là có nên cái thử thách này là khó vô cùng, và chiến thắng hay vượt qua được nó thì cũng không phải là một điều vui mừng như khi các thầy trò vượt qua được những gian nan thử thách hay chiến thắng được những yêu quái.
Ở trên đời này có 4 kiểu người có thể vượt qua được thử thách Tây Lương nữ quốc:
+ Thứ nhất đó là những người có trái tim gỗ đá, không biết rung động.
+ Thứ hai đó là những kẻ đồng tính, pê đê.
+ Thứ ba đó là những người có tình cảm, có rung động như những con người bình thương khác nhưng có ý chí đủ mạnh để có thể chiến thắng tình cảm cá nhân mình.
+ Thứ tư đó là những ông sư có đạo hành cao thâm.
Hai kiểu người ở trên đầu thì có thể vượt qua thử thách Tây Lương nữ quốc một cách dễ dàng không đáng nói. Còn Đường Tăng thuộc kiểu người thứ 3 hay thứ 4 tùy vào nhận xét của mỗi người. Nhưng như các nhà làm phim thì Đường Tăng thuộc vào kiểu người thứ 3, kiểu người này vươt được qua thử thách Tây Lương nữ quốc mới đáng phục hơn cả bới vì khác với 3 kiểu người còn lại, kiểu người này vượt qua thử thách là khó khăn nhất vì có sự đấu tranh với nội tâm của mình chứ không như 3 kiểu người còn lại. Mọi người thử nghĩ xem! Nếu Đường Tăng không có tình cảm gì với Nữ vương thì đây đâu còn là một thử thách cho Đường Tăng nữa và cũng chẳng có giới hạn nào giành cho Đường Tăng cả. Phải nói sống ở trên đời này điều cơ bản nhất của một con người là sống phải biết yêu thương người khác, yêu thương mọi người, kẻ sống không biết yêu thương tức là kẻ ích kỷ – chỉ biết yêu bản thân mình. Nhưng các nhà làm phim đã rất giỏi khi xây dựng một nhân vất Đường Tăng mang dáng dấp của một con người thực sự, chứ không còn là Đường Tăng khô khan không biết rung động như trong truyện nữa.
Cuộc chiến của Đường Tăng khác với cuộc chiến của các ông đồ đệ với những yêu tinh, yêu quái đầy những tiếng gươm đao, đầy những máu lửa chết chóc thì cuộc chiến của Đường Tăng luông là cuộc chiến âm thầm của nội tâm, chiến thắng với chính bản thân mình. Ở đây những ông đồ đệ không giúp gì được cho Đường Tăng mà tự Đường Tăng phải vượt qua tất cả. Đường Tăng cũng là một con người và cũng có những ham muốn tình cảm của con người, mà thứ tình cảm của con người này cũng giống như chiếc lò xo vậy, càng nén nó lại sức bật của nó lại càng lớn.
Đạo phật vẫn quan niệm đời là bể “khổ”, con người ta chỉ có thể diệt “khổ” bằng cách dứt hết mọi tình cảm cũng như tham lam dục vọng nơi bản thân mình (hay còn gọi là giải thoát) chính vì vậy khi các nhà tu hành gửi mình nơi cửa Phật cũng là phải cắt đứt hết mọi duyên trần tục, tu tâm dưỡng tính sao cho lòng không vẩn đục, người tu hành nơi cửa phật phải đạt đến cái tâm thanh tịnh thì mới gọi là đắc đạo, lòng vẫn còn vương vấn bụi trần tức là không thể tu hành được. Đường Tăng là con người cái tâm luôn hướng về phật đạo (hay đúng hơn là một tín đồ sùng đạo) chính vì vậy mà cái giới luật thanh quy ở đây nó như cái vòng quy tắc không cho nhà tu hành được phép vượt qua. Nhưng chả phải đạo Phật vẫn khuyên con người ta phải hướng thiện, sống tốt với mọi người ư! Liệu rằng phụ tình một con người có phải là một điều tốt, liệu rằng chỉ vì giữ chữ “đạo” mà phụ bạc chữ “tình” có đáng với chữ “thiện” hay không? Vậy thì đối với Đường Tăng chữ “tình” và chữ “đạo”, chữ nào đáng quý hơn, cái giới luật thanh quy cứng nhắc có đáng đươc trân trọng như đối với thứ tình cảm trân thành, sâu nặng của nữ vương không? Đúng là tạo hóa th�
�t chớ trêu sinh ra cái giới luật thanh quy của nhà Phật nhưng lại để cho kẻ tu hành vướng vào sợi tơ tình. Liệu rằng nếu không có cái giới luật thanh quy ấy đôi lứa có nên duyên? Liệu rằng nếu chàng không giữ chữ “đạo” đôi lứa có thể trở thành tri kỉ? Có phải chữ “đạo” là cái kéo cắt đứt sợi dây “tình”. Nhưng rút cuộc đến giây phút cuối cùng Đường Tăng vẫn chon chữ “Đạo”. Âu! Đó cũng là cái chí của kẻ làm trai, sẵn sàng hi sinh tình cảm riêng tư vì cái nghĩa lớn, từ bỏ cả hạnh phúc cá nhân để đem đến hạnh phúc cho chúng sinh trăm họ. Có lẽ cái tình nghĩa kia cũng thấu hiểu cho nỗi lòng của kẻ đa mang mà không oát trách vì đã kiềm lòng mà dứt áo ra đi.
“Đạo” chàng bất tận “tình” thiếp đành trân trọng, chàng giữ “đạo” thiếp cũng ngàn trọng trân.
“Tình” nàng sâu nặng “chí” chàng từng vương vấn, bởi chữ “tình” mà lòng phải vấn vương.
Nhiều bạn nói rằng Đường Tăng là Phật, vậy thì Đường Tăng không thể động lòng trước bất kỳ một bóng hồng nào. Điều này hoàn toàn không dúng, vì Phật cũng là do con người tu đắc đạo mà thành, giống như đức Phật Thích Ca Mâu Ni (người sáng lập và đặt nền móng đầu tiên cho đạo Phật) tương truyền ngài cũng là một hoàng tử được kế nhiệm ngôi vương nhưng do thấy chúng sinh lầm than khổ cực, ngài đã từ bỏ mọi vương quyền phú quý để đi tìm con đường tu đạo, giải thoát chúng sinh, và tại gốc cây Bồ Đề, ngài đã bỏ lại vợ dại con thơ để hóa thân thành Phật. Vậy thì Phật Thích Ca trước khi thành Phật ngài cũng là một con người bình thường như bao con người khác, cũng có vợ có con, cũng biết yêu thương rung động như một con người. Đường Tăng cũng vậy trước khi đến được “đất Phật” Tây Thiên thì tại nơi “đất tình” Tây Lương, Đường Tăng vẫn là một con người chứ đã phải là Phật đâu, mà đức Phật Thích Ca trước khi thành Phật có thể lấy vợ sinh con thì tại sao Đường Tăng lại không thể nhỉ ? Rõ ràng cả đức PHật Thích Ca và Đường Tăng đều giống nhau đó là trước khi thành Phật họ đều là con người, mà đã là con người cần phải biết yêu thương, rung động và mang những tình cảm của con người chứ không thể như những thứ thể xác vô hồn vô cảm được. Nếu ngay cả những thứ tình cảm cơ bản cần phải có của con người đó mà họ cũng không có được thì họ đâu đáng được làm đức Phật cao quy để đi giáo hóa, dăn dậy chúng sinh, đâu đáng để muôn ngàn người tôn kính. Như vậy Đường Tăng rung động trước một Tây Lương nữ vương cũng là một điều hợp lẽ và cần phải có để chứng tỏ Đường Tăng là một con người chứ đâu phải là một thứ vô tri vô cảm do cha mẹ sinh ra.
Chưa đến đất “Phật” Tây Thiên… thì “người” chưa là “Phật”
Vẫn ở cõi “tình” Tây Lương… thì “Phật” vẫn là “người”.
Thế nên với Tây Lương Nữ vương đó chỉ là một duyên phận hẩm hiu. Nữ vương đa tình thât, Đường Tăng cũng xiêu lòng, nhưng có lẽ ý chí cộng với Phật tâm đã giúp vị thánh Tăng dứt bỏ tình cảm để đi tiếp trên con Đường cầu chân Kinh.
Công nhận đoạn chia li giữa hai người cảm động thật…
Bài hát nghe hay đến chạnh lòng…
Nữ vương mặc dù rất muốn ngự đệ ở lại nhưng không thể ép ngự đệ được. Bởi vì cái chí nguyện của kẻ tu hành không phải giành cho Tây Lương, vất vả cầu kinh vạn dặm không thể buông suôi tất cả nên cũng đành tạ tội với tấm tình nhi nữ. Nữ vương có lẽ cũng hiểu ”chí” chàng nên đành nghẹn ngào nén chặt tình cảm trong lòng mà đóng chiện vào tờ văn điệp thông quan cho Ngự đệ ra đi.
Thôi thì giấc mộng hương trần đó sẽ mãi chỉ là mộng phù vân. Bể đời trầm luân, chuyện hợp tan, ly hợp thật vô thường. Giữa đoạn trường ly biệt, bóng hồng lệ nhòa hoen mi chỉ biết lặng lẽ thả hồn với gió cuốn ngút ngàn cùng tiếng vó ngựa xa xăm muôn dặm của người đi. Chàng thì cất bước với chốn xa mây gió, thiếp ngậm ngùi với nỗi nhơ niềm thương. Từ đây, duyên phận đôi lứa sẽ mãi là lỡ làng cùng với thiên thu. Tơ duyên đã không định thôi đành chia lìa , chút hương thầm vương vấn này đành mang theo trong mộng tưởng. Người đi giữa muôn dặm trường hư không mờ ảo, người ở lại với nổi niềm nhung nhớ khôn nguôi. Ai bảo rằng yêu là chia ly đau khổ, ai bảo rằng yêu là xa lìa, sao sự đời lại luôn đúng như vậy! Chút tình này chỉ xin được ghi khắc vào trong giấc mộng êm đềm. Như cái ngó sen kia! Dẫu cho ai đã cắt lìa thì vẫn còn lại những sợi tơ, tình chàng thiếp cũng vậy, dẫu cho lìa ngó ý thì vẫn còn vương tơ lòng. “Kiếp nhân sinh” dẫu đã trót tàn phai, thì chỉ còn “kiếp sầu tư” sẽ mãi theo cùng vô vọng. Thật xót xa cho mảnh hồng nhan, chút hương yêu cố quận này mong được gửi tới gió mây ngàn, tới bóng tình lang và hãy rọi sáng cho người gối chiếc chăn đơn trong đêm cô quạnh.
Dù cho tóc có điểm sương
Mãi là nỗi nhớ yêu thương một người.
Một kiếp gặp nhau dù chẳng nên duyên giai ngẫu, người thì mang vận mệnh cao cả là giải thoát chúng sinh, kẻ thì gánh trách nhiệm lớn lao là chăm lo cho lê dân chăm họ, nhưng gạt nước mắt họ vẫn phải bước tiếp trên con Đường mình đã chọn, sau ngày dù cho cách trở quan san thì lòng dặn lòng vẫn nhớ về nhau, chỉ mong đêm về được gặp người trong mộng. Giấc mộng uyên ương bươm bướm trên đời dẫu chẳng thành hiện thực. Xin hẹn kiếp sau để nối lại duyên này.
Chàng là Thánh Tăng siêu thoát cho chúng sinh trăm họ
Thiếp phận nữ vương an nghiệp cho bách tính muôn dân.
Lúc chia tay người lên ngựa, kẻ chia bào rất quyến luyến, bịn rin.
Lúc Đường Tăng quất ngựa ra đi, nghe câu nói thân thương của nữ chúa Tây Lương “ngự đệ chàng ơi” liền ngoảnh đầu lại ngắm nhì người thương một chút để rồi ngoảnh mặt đi quyết chẳng hồi đầu. Mang theo trong lòng mối tình nặng trĩu thẳng tiến tới Tây phương vạn dặm. Để người ở lại phải vương đôi dòng lệ thầm chúc chàng thượng lộ bình an.
Nơi Tây Lương chí trai từng lưu luyến.
Đất Tây Thiên lữ khách chẳng hồi đầu.
Tấm tình nữ nhi…. thầm chúc chàng đến thiên trúc bình yên gió lặng.
Nỗi lòng nam nhi…. mong cho nàng tìm được một bến bờ ấm êm.
Tây Thiên ….. Người ra đi lòng mang “chí” lớn.
Tây Lương …… Kẻ ở lại vương vấn bởi nặng chữ “tình”.
Tương kiến nan, biệt diệc nan
(bài hát cuối phim)
Dịch âm:
Tương kiến nan, biệt diệc nan,
Chẩm tố giá trung ngữ vạn thiên
Ngã nhu tình vạn chủng, tha khứ chí canh kiên
Chỉ oán kim sinh vô duyên
Đạo bất tận thanh thanh trân trọng,
Mặc mặc địa thuyết phúc bằng an
Nhân gian sự thường nan toại nhân nguyện
Thả khán minh nguyệt hựu hữu kỉ hồi viên
Viễn khứ hĩ, viễn khứ hĩ
Tòng kim hậu hồn oanh mộng khiên.
Dịch thơ:
Gặp nhau khó, biệt ly càng khó
Gặp nhau khó, biệt ly càng khó
Nói làm sao những nhung nhớ trong lòng
Thiếp nhu tình vạn ý, chàng chí quyết ra đi
Chỉ oán kiếp này vô duyên lỗi ngả
Chỉ dằn lòng tấm tình nhi nữ
Thầm chúc chàng thượng lộ bình an
Chuyện nhân gian xưa nay vốn khó
Toại lòng người sao khó lắm thay
Ngắm trăng sáng mấy hồi tròn khuyết
Cất bước đi xa chàng nào có biết
Đến sau này hồn bên mộng đêm trường.
( dịch bởi sansan )
Gặp nhau đã khó muôn vàn,
Gặp rồi, ly biệt lại càng khó hơn.
Bao nhiêu tâm sự trong lòng,
Thiếp tình sâu nặng, chí chàng quyết đi.
Duyên chưa gặp, hận chia ly,
Dãi bày sao hết những gì vấn vương.
Chúc chàng may mắn lên đường,
Chuyện đời dễ toại lòng người mấy khi.
Thôi thì dứt áo chàng đi,
Khuyết tròn ngắm bóng trăng kia bao lần.
Người đi hồn vẫn như gần,
Chỉ trong giấc mộng vẫn còn thấy nhau.
Người dịch : Điệp Luyến Hoa (Thi viện)
Một chút cảm xúc giành tặng cho Tây Lương và Đường Tăng của bạn sansan ở diễn đàn dienanh.net: http://dienanh.net/forums/showthread.php?t=9051
Nếu…chàng chẳng phải là Thánh Tăng thân mang trọng trách.
Giá….thiếp không phải là nữ vương phải lo nỗi lo trăm họ.
Biết đâu mình có thể làm uyên ương liền cánh, hồ điệp song bay, cùng dệt mộng đôi lứa đẹp nhất thế gian này.
Một chữ nếu, thiếp cùng chàng bỏ qua những vướng bận lo toan, quên đi cả thiên hạ để sum vầy bên nhau. Thiếp đâu cần làm quốc bảo của Tây Lương, thiếp chỉ mong có thể nhẹ nhẹ nép lòng chàng – là đấng nam nhi thiếp đã vấn vương từ lần đầu gặp gỡ. Không phải là Thánh Tăng từ phương xa tới, không phải là Trần Huyền Trang sẽ sải bước đi xa đến tây Phương thỉng kinh. Thiếp những mong là chàng – một người bình dị có trái tim biết yêu thương, rung động – chẳng cần cho cả thiên hạ, trăm cõi sinh linh. Dành cho một mình thiếp mà thôi. Đỉnh cao vương quyền chỉ là phù du trong cát, thiếp cần chi nếu ngày ngày trống trải mà khuya khuắt lạnh lùng?
Một chữ nếu, ta cũng đành tạ tội với tấm tình của Nữ vương. Ta chỉ là một hoà thượng từ phương xa, đến rồi đi vì đây không phải là bến đậu của chuyến đi xa xôi vạn dặm. Xin đừng nhìn ta bằng ánh mắt lưu luyến ấy, xin đừng khơi ngọn nến để ta nhìn thấy đôi mắt long lanh, đôi má ửng hồng. Dịu dàng một giọng nói, đằm thắm một ánh nhìn…lẽ nào, nàng đang làm lòng ta xao xuyến. Cùng nàng dạo bước trong vườn xuân, giá như đôi mình có thể trở thành tri kỉ? Nhưng, ta chẳng thể nào rũ bỏ trọng trách đang mang, ta chẳng thể ấm êm khi trên đời này còn vạn linh hồn chưa siêu thoát. Cúi mình tạc dạ ân tình của nàng, bước chân ta chưa thể dừng khi chưa đến được Thiên Trúc thỉnh kinh, vẹn toàn lời hứa với tổ quốc giang sơn.
“Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san
Dặng hồng bụi cuốn chinh an
Người đi đã khuất mấy ngàn dâu xanh…”
( mượn tạm Truyện Kiều – Nguyễn Du )
Người đã lên ngựa rẽ bụi hồng thẳng tiến, dứt áo ra đi quyết chẳng hồi đầu.
Kẻ ở lại vấn vương đôi dòng lệ, mong ngày tương phùng, muốn níu lại một ánh nhìn trong mắt người ra đi.
Không quay đầu không phải ta không nhìn lại. Thể xác kiên quyết tiến lên phía trước, ta để hồn mình quay lại trong khoảnh khắc, để nhìn lại nàng, để nhủ thầm lời tạ lỗi, để mong nàng hạnh phúc những ngày sau. Xin hãy quên ta, hãy coi ta như hạt mưa giữa nhân gian, khẽ đến bên nàng rồi lặng thầm thấm vào lòng đất….
Nếu …
Nếu có kiếp sau, thiếp màng chi vương quyền phú quý, chỉ mong làm thôn nữ dệt lụa
Nếu có kiếp sau, ta cần gì thanh quy giới luật, chỉ muốn được làm áo vải thư sinh
Kiếp sau, ta cùng nàng sánh đôi trong hạnh phúc ấm êm, mong làm uyên ương liền cánh., nguyện làm hồ điệp cùng bay. Hẹn nàng, đến kiếp sau….
-thank sansan với bài cảm xúc rất hay-
Sự đời vẫn vậy! Phàm là những thứ gì lung linh, đẹp đẽ nhất thì cũng thường mong manh nhất. Mây ngũ sắc thì dễ tan, ngọc lưu ly thì dễ vỡ, cầu vồng bảy sắc tuy đẹp thật đấy nhưng rồi cũng sẽ mau chóng phai tàn. Giấc mộng hương tình của Tây Lương và Đường Tăng cũng vậy! Thật tiếc thay! Đúng là có “duyên” mà không có “phận”, vừa mới có duyên nhưng phận đã buộc phải chia lìa. Người thì có tình ý sâu nặng, nhưng kẻ giữ đạo lại mang một lòng cố chấp không dám phá vỡ nó. Mà cũng đâu hẳn là phá vỡ được nó rồi thì xong vì chí nguyện một đời đã giành cả cho nó, bao năm ròng rã là một nhà sư tu tâm niệm Phật, bao nhiêu năm ròng rã theo đuổi con đường tìm đến với chân kinh. Con đường của nhà tu hành là tìm đến với Tây Thiên chứ không phải là dừng lại ở Tây Lương. Có lẽ cái tâm nguyện này đã giúp cho kẻ tu hành có đủ lý trí để vượt qua được thử thách nơi tâm khảm để rồi đành ngậm ngùi mong chờ vào “kiếp sau”.
Ngày xưa khi còn nhỏ mình xem Tây Du Ký không cảm nhận được cái hay của Tập phim này. Giờ khi đã trưởng thành dần có đư�
�c những suy nghĩ, sự chín chắn của người lớn thì mình lại rất thích tập phim này. Nhân vật Đường Tăng hồi bé mình vẫn ghét nhất vì vừa ngu vừa dại thì giờ lại thấy thích nhất. Trước dây phút thử lòng giữa lý trí và tình cảm Đường Tăng không còn là một ông sư với cái đầu ấu trĩ và một trái tim vô cảm nữa mà là một con người thực sự như chúng ta, cũng mang những tình cảm yêu thương. Còn mối tình Đường Tăng và Tây Lương thật là một giấc mộng đẹp. Tiếc thay! trời cũng chẳng toại lòng người nên giấc mộng hương tình đó vẫn mãi chỉ là một giấc mông và cũng mãi mãi chỉ là một chữ “nếu”, nó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực vì mỗi người bọn họ đều có một mục tiêu, một sở nguyện khác nhau. Sau này người đất Tây Thiên, kẻ đất Tây Lương còn chăng duyên tương ngộ, còn mong đợi được hai chữ “kiếp sau”.
Mình có viết một bài thơ tiếc cho duyên phận của Tây Lương và Đường Tăng. Hi vọng mọi người đừng chê thơ mình nhé.
Duyên kiếp này, phận kiếp sau
Duyên gặp gỡ, phận chia li
Người thì cất bước, người thì lặng trông
Trách chi duyên phận lỡ làng
Sao chàng đến thiếp vội vàng chàng đi
Giữa trời đất, chuyện bể dâu
Tình nàng sâu nặng, lòng chàng đa mang.
Hỏi sao muôn sự tại trời
Trăm năm có nối duyên này nữa không ?
Đường tình ai lỡ phân ly
Để cho ai nhớ ai chờ đợi ai ?
Mong sao luân ngả trăm hồi
Gặp người trong mộng nối tình duyên xưa .
Kiếp sau… Kiếp sau… Kiếp sau…
Duyên thì gặp gỡ, phận đừng chia li.
Comments
Post a Comment